Hôm bữa thấy có nhà báo Gia Hiền rủ mọi người làm challenge 21 ngày, mình cũng cần một vài cú hích nên quyết định tham gia. Thử thách mình chọn là viết tối thiểu 500 chữ mỗi ngày. Mình sẽ “kể” về những lĩnh vực mình quan tâm nên các bài viết chủ yếu ở dạng chia sẻ quan điểm cá nhân, không phải phổ biến kiến thức. Với chính mình, quan điểm còn thay đổi liên xoành xoạch, năm sau đã khác xa thậm chí ngược hẳn với năm trước nên mình cũng không có ý định truyền bá kiến thức cho ai, chưa kể những điều mình muốn nói lại nằm chủ yếu trong địa hạt tâm linh, tâm lý nên cần rất nhiều trải nghiệm thực sự, Trên con đường này mình vẫn là chiếu mới nên trước giờ khá thận trọng trong việc chia sẻ vì lo ngại có thể làm mọi người hiểu sai, hoặc sợ nói linh tinh bị phán xét. Sợ phán xét luôn là top đầu bảng sợ của con người. Phần này mình sẽ nói nhiều hơn khi đề cập đến Shadow work.
Mình sẽ post vào 21h trên FB cá nhân trong 21 ngày, giống như mỗi ngày đến giờ sẽ có 1 show nhỏ vậy á. Trải nghiệm cá nhân và mục đích chính là viết nên mình sẽ hạn chế việc tranh luận đúng sai, tốt xấu. Mình viết có thể sẽ không theo thứ tự này, tùy duyên tùy hứng.
- Tâm linh
- Phật pháp
- Tâm lý học
- Reiki
- Ho’oponopono
- Hành trình anh hùng
- Tarot
- Kỳ vọng
- Mentor/ người dẫn dắt
- Kỹ năng tìm kiếm
- Sự phi tuyến tính
- Thần bản tôn
- Sự biết ơn
- Thay đổi và các pp ứng dụng
- Self- identity – cách chúng ta định danh chính mình
- Hobby – cách để thử những thứ mình thích
- Đọc sách – đọc như thế nào thì tốt?
- Shadow work – đưa ánh sáng vào bên trong
- Giấc mơ
- Luân hồi, linh hồn và nhân quả
- Tính không
Viết vớ vẩn nãy giờ cũng được gần 400 từ rồi đấy.
NGÀY 1: TÂM LINH
Rất khó để định nghĩa một cách trọn vẹn, đôi khi mình cũng hay bị mix giữa tâm linh và tâm lý, vì nhìn vào tâm lý thì nhiều khi nhìn thấy những thứ rất… tâm linh.
Theo Từ điển tiếng Việt, do Hoàng Phê chủ biên, tâm linh có hai nghĩa: tiên tri và tinh thần. Theo Từ điển Hán Việt của Đào Duy Anh, tâm linh là trí tuệ tự có bên trong lòng người ( Nguồn: Wikipedia)
Tâm linh là khái niệm mình mới làm quen khoảng 3,4 năm gần đây từ sau một vài bước ngoặt trong cuộc sống. Mặc dù từ năm 2004 mình đã được nghe về các khái niệm của Thiền tông, những năm sau này vẫn đi ra rả chém gió về Bát Chánh đạo, về một số công án nổi tiếng như kiểu ngón tay chỉ trăng.. có một dạo mình thấy mình say mê đọc công án, đi in cả bộ truyện tranh về công án Thiền nhưng hầu như không hiểu gì. Thói quen này còn thể hiện ở nhiều mặt ví dụ mình có thể hăng say bàn luận về nội dung những cuốn sách chỉ biết… tên, đúng kiểu The way you do one thing is the way you do everything.
Mình đã trải qua hơn 10 năm hời hợt như vậy cho tới khi mọi thứ bắt đầu tìm về đúng đường ray của nó. Giống như cá gặp nước, mình say mê ngụp lặn với nhiều điều rất mới nhưng tưởng chừng rất quen. Cuộc sống đem lại rất nhiều trải nghiệm mới, thả lỏng hơn và chưa từng làm mình hết ngạc nhiên. Mặt trái là nhiều khi mình bị sa đà và may luôn có người phanh lại.
Tâm linh không phải để tìm hiểu ý nghĩa của vũ trụ, không phải để trở thành đấng cứu thế toàn năng cũng không phải là một vỏ bọc mỹ miều để chứng tỏ mình hơn người khác. Với mình tâm linh là phương tiện để tìm được sự thật hay mọi người còn gọi là chân lý, là cách để hiểu được mình trọn vẹn, hiểu được những thứ xảy ra trong cuộc đời của chính mình mà không bao giờ còn phải thắc mắc: sao những điều này lại xảy ra với tôi?. Mình đang bắt đầu học được cách chấp nhận, bình thản, có đủ dũng cảm để nhìn vào những nỗi sợ của bản thân.
Tâm linh không phải là rời xa cuộc sống hiện thực để sống ở tầng mây nào đó. Tâm linh là sự biết ơn những nhân duyên quá tốt đẹp đang hiện hữu trong cuộc đời như một cái nắm tay của người yêu thương, một sự chỉ dạy đúng lúc, một món quà chưa từng nghĩ đến. Tâm linh là một ngày nhận ra chúng ta đều giống nhau, chỉ có sự “dán nhãn” làm cho chúng ta khác biệt… – điều này mình mới hiểu về mặt ngữ nghĩa còn chưa thực hành được nhiều. Mỗi ngày mình lại chấp nhận bản thân mình nhiều hơn một chút, và điều tốt đẹp chính là khi thay đổi bản thân ta sẽ thay đổi thế giới bên ngoài của mình. Không phải mọi người đột nhiên đáng yêu hơn mà là khi ta bớt phán xét bản thân thì cũng bớt phán xét người khác, nhu cầu phán xét đôi khi chỉ là phản ánh của việc chúng ta muốn chỉ trích điều ko thích ở chính mình nhưng đang biểu hiện ở người khác. Yêu thương chính mình thì mới có thể yêu thương được mọi người. Tâm linh giúp mình hiểu được điều đó, thực hành được điều đó.
Một câu nói mình rất thích: Làm tốt việc của mình, không can thiệp vào việc của người khác và dừng lo việc của ông trời.