Mẹ ơi cô giáo dạy
Cãi nhau là không vui
Cái miệng nó xinh thế
Chỉ nói điều hay thôi
Nghe bài này thì mình luôn nghĩ đến 1 đứa nhỏ chu mỏ ra đọc nhìn yêu không chịu được. Hôm qua mình nghĩ đến chủ đề ngôn ngữ nói chung để mà trầm trồ. Ngôn ngữ là thứ quy ước kỳ diệu mà nhờ đó chúng ta truyền tải được nhiều nội dung đến nhau. Có thể bằng rung động âm thanh, có thể bằng ký hiệu, biểu tượng. Lại có cả những thứ ngôn ngữ không lời, một ánh mắt trìu mến đắm đuối với ai đó có thể nói thay lời I love you. Mình cho đấy cũng là một loại ngôn ngữ. Có một lần mình cụng đầu vào Chi hỏi: Con có biết mẹ đang truyền sang con điều gì không? Chi bảo là: Mẹ yêu con phải không? Thì đúng là mình nghĩ câu đó và có vẻ rất nhiều bà mẹ cũng sẽ nói như thế với con mình trong đầu. Câu nói ấy thì quả thực rất dễ đoán cho mọi đứa trẻ, nó vừa đơn giản vừa yêu thương và hầu như không có tư duy trong đó.
Khi Bơ được 3 tháng, mình có 1 post là Bơ rất thích nằm trên người mẹ để ngủ. Chị của mình, mẹ nuôi Bơ có comment một câu mình rất thích: Trẻ con “nghe” mùi sữa của mẹ nên dễ ngủ lắm. Ôi chao cái từ “nghe mùi” nó mới đáng yêu làm sao. Nó làm cho mình nghĩ đến một đứa trẻ êm ả ngủ vì nó “nghe” một mùi hương, một cảm giác quen thuộc và an toàn. Không rõ mọi người thế nào chứ mình thì thích cái chữ này kinh khủng. Hoặc trong Nam mọi người dùng nhiều nên thấy nó bình thường hơn.
Gần đây mình có nghĩ đến 2 từ Cầu nguyện. Tiếng Anh thì chỉ là Pray thôi nhưng tiếng Việt mình là 2 từ là Cầu và Nguyện. Cái này là kiến giải và cảm nhận của riêng mình thôi nhé. Cầu và Nguyện là 2 hành động khác nhau, khi ghép vào thì nó thành một dòng chảy. Cầu là xin điều gì đó đến, nguyện là xin hứa cho điều gì đó đi. Đến và khi xuyên qua chứ không nghẽn lại ở cầu. Tôi xin có hạnh phúc nhưng tôi cũng nguyện làm người khác hạnh phúc.
Có một số từ ngữ mọi người hay dùng nhưng ít khi chú ý đến nghĩa của từng từ: như là Quán tưởng. Quán = Quan sắc = Quan sát sắc nét những suy tưởng. Ngày trước mình cứ nghĩ Quán tưởng là nghĩ chuyên 1 điều gì đó như kiểu quán tưởng ánh sáng là ngồi tưởng tượng ánh sáng như nào, mà đúng ra nó là quan sát cái sự tưởng tượng đó. Hay như thầy mình nói Thông minh nghĩa là Thông- hiểu mình, Minh là hiểu người ghép lại là thông minh. Mình không biết nghĩa trong từ điển thế nào nhưng mình thấy hay thì mình tin thôi. =))
Trong cuốn sách Não bộ kể gì về bạn có nhắc đến một điều rất thú vị. Vì sao những con vật khi vừa đẻ vài tiếng đã biết đi, biết chạy ..con người trong mấy tháng đầu ngoài nằm khóc ra thì chả làm được gì, muốn đi cũng phải hết một năm. Kể cả tính tương quan thời gian về tuổi thọ thì con người cũng chậm hơn ở động vật nhiều. Trong sách nói rằng so với phần còn lại của thế giới động vật, bộ não của con người là chưa hoàn thiện khi sinh. Bù lại tính linh hoạt của con người cao hơn hẳn chính vì nó chưa được hoàn thiện ngay từ khi sinh ra nên nó có thể thay đổi, ví dụ như con người có thể tìm cách sinh tồn ở rất nhiều môi trường khác nhau từ nóng đến lạnh nhưng động vật thì chỉ phân bố theo khu vực, gấu Bắc cực không thể sống được ở Sahara. Chính sự hoàn thiện của não bộ trong quá trình trải nghiệm sống đã đưa đến sự đa dạng mạnh mẽ trong các biểu đạt của con người. Chúng ta có thể học ngoại ngữ, có thể dùng ngôn ngữ ký tự, dùng âm thanh, dùng biểu tượng để trao đổi, để giao tiếp..
Điều đáng tiếc là thay vì “chỉ nói điều hay thôi” thì con người lại dùng khá nhiều năng lực về ngôn ngữ của mình cho những thứ mang tính triệt tiêu, hủy hoại như thao túng, chế giễu, hạ nhục, chửi mắng và gây tổn thương cho nhau bằng ngôn từ. Mình nghĩ có thể cải thiện bằng việc vun bồi ngôn ngữ cho thế hệ kế thừa, hãy đưa cho chúng thứ ngôn ngữ có nhiều yêu thương, nhiều bao dung và cho chúng hiểu rằng những gì không muốn nghe thì cũng đừng nói với người khác. Việc đó cũng cần xuất phát từ chính bản thân người lớn, không có cách giáo dục nào tốt hơn – Thân giáo -Làm gương cả.
Còn 1 bài nữa là xong rồi, vật vã quá!
ĐỊNH LUẬT PARKINSON MỞ RỘNG
Định luật Parkinson ban đầu nói về quản lý thời gian, nôm na là chúng ta được giao một công việc thì dù thời gian có dài rộng đến đâu chúng ta cũng sẽ dùng hết thời gian được...