Vì lý do nào đó mình rất thích từ Tiêu tàn. Có thể là từ phim Em là bà nội của anh bản Hàn có 1 đoạn lyric về những cánh hoa tiêu tàn, cảm giác buồn ơi là buồn.
Tiêu tàn gợi cảm giác về sự vận động của thời gian. Thời gian về bản chất là một quy ước, chúng ta không thể nhìn, chạm cầm hay sờ nắm, không thể nghe thấy hay có bất cứ điều gì cảm nhận thời gian trôi qua nên để tin nó tồn tại thì phải gán vào đó một thứ đó là Sự thay đổi, nhìn vào thay đổi để nhận ra thời gian. Chủ đề này sẽ rất gần với Vô thường, mình không đặt tên bài là Vô thường cũng vẫn vì lý do không đủ tự tin để nói về một chủ đề lớn như thế.
Vô thường – sự không thường hằng, không giữ nguyên mà thay đổi như một lẽ tất yếu. Ai cũng biết rằng nó tất yếu nhưng luôn tìm cách chống lại nó, Vô thường được nhắc đến nhiều nhất trong những đám ma, những cái thở: thế gian vô thường. Luôn nói cuộc đời là vô thường, không ai tránh khỏi cái chết nhưng không ai chấp nhận việc sẽ phải chết, nỗ lực đẩy lùi tuổi thọ hay ước muốn tìm thuốc trường sinh bất lão của người xưa cũng đều nói về khát vọng về sự thường hằng của con người. Người ta khổ không phải vì vô thường mà vì không thể chấp nhận được vô thường.
Mình mới đọc được một người chị viết về vô thường, tình cờ sao vào đúng những ngày mình lên cơn vật vã vì không chấp nhận được sự thay đổi. Mình cũng đã quên mất sự đổi thay không chỉ là mất đi mà còn là có được. Những thứ chúng ta đang có, trước khi kịp sợ mất đi thì nhờ có vô thường mà mới đến với chúng ta. Hoa tàn nhìn thì buồn nhưng có vô thường thì hạt mới thành cây, cây mới nở hoa.
Mình không đọc Tiên hiệp, chỉ đọc 1 bộ truyện tranh Tiên hiệp duy nhất là Anh hùng ta không làm đã lâu rồi, bỏ qua chuyện nam chính là con đẻ của tác giả nên anh là vô địch vũ trụ, miễn bàn về năng lực. Anh có một kho tàng toàn pháp bảo không thiếu thứ gì. Nhưng tất nhiên anh không ham mê quyền lực hay đánh đấm, anh đã giải nghệ sau khi thiết lập lại trật tự cho thế giới và ở ẩn nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy anh lại phải tái xuất giang hồ trừ gian diệt ác. Kẻ thù mới dù mạnh đến đâu thì năng lực của anh mới lộ ra là anh còn trên cơ đồng chí đấy, nói chung truyện này phản diện không có cửa. Vì sao nhắc đến bộ này là vì lúc đầu đọc truyện mình tưởng 4 thanh Tru tiên tứ kiếm của anh là mạnh nhất thiên hạ, nhất là em Tru tiên chém cả không gian lẫn thời gian. Mấy em này đều là linh kiếm nghĩa là đều có thể hóa thành hình người. Nhưng sau mới biết thanh mạnh nhất của anh lại là thanh kiếm có tên Quy Khư, một thanh kiếm từ bỏ bản thể, trở nên vô hình và không có linh hồn để trở thành một vũ khí đúng nghĩa. Đoạn này mình diễn hơi khó hiểu nhưng đại loại là nó không có hình dạng cố định, tùy vào đối thủ mà mới có thể nhìn thấy hình dáng của nó, nó là thanh kiếm của sự Hủy diệt. Quy Khư có nghĩa là Trở về cát bụi. Cái tên này mình thấy còn thể hiện sức mạnh hơn cả Tru tiên- nghĩa là giết thần. Trở về cát bụi là một sức mạnh vô cùng vô tận – không có gì chống lại được nó. À nhưng thấy anh em spoil là anh main còn một thanh mạnh nhất là thanh kiếm của Sáng tạo, Sáng tạo mạnh hơn Hủy diệt nhưng không biết bao giờ mới xuất hiện. Đoạn này mua vui là chính.
Có những đợt mình bám chấp đến khó hiểu. Mình đau khổ vật vã vì không thể chấp nhận được việc bọn trẻ con lớn lên, mình sợ tuổi già, mình sợ sự thay đổi, sợ một ngày mình cũng trở thành một người phụ thuộc, còng lưng đi lại, mình không tìm thấy bất cứ niềm vui nào hết của những ngày già cỗi đó. Những cảm xúc tiêu cực xuất hiện dưới hình dạng của những nỗi sợ nối tiếp nhau. Mình cũng không có nhiều kinh nghiệm để nói với mọi người vượt qua những nỗi sợ đó như thế nào. Mình rất nhạy cảm với những lời động viên nên thật ra cũng không cần ai nói cố lên, mọi cảm giác rồi sẽ qua… vì bản thân mình tự nhận là người quan sát chính mình rất nhiều nên biết chắc chắn là cảm giác này rồi cũng sẽ trôi qua thôi, có thể sẽ gặp lại ở một thời điểm khác nhưng điều này là tất yếu. Mình muốn neo giữ những cảm xúc này cũng là một điều không thể. Gần đây mình đang đọc Sapiens kiểu mở đoạn nào đọc đoạn đấy thì có nhắc đến ý nghĩa của hạnh phúc. Trong đó phân biệt các trường phái nói gì về hạnh phúc, nhờ đó mình hiểu thêm một chút về việc thứ làm con người đau khổ không phải là việc phải chịu đựng cảm xúc tiêu cực, thiếu thốn cảm xúc tích cực mà là sự bám chấp, theo đuổi những cảm xúc đó. Nghe lý thuyết thì có vẻ đơn giản nhưng để thực hành quan sát, để thấu triệt được điều này thực sự thì gian nan lắm thay.
ĐỊNH LUẬT PARKINSON MỞ RỘNG
Định luật Parkinson ban đầu nói về quản lý thời gian, nôm na là chúng ta được giao một công việc thì dù thời gian có dài rộng đến đâu chúng ta cũng sẽ dùng hết thời gian được...